Sau 20 năm anh mới sang nhà tôi đòi nợ đất ?

 


Thấy cái tiêu đề thấy cũng hơi lạ đúng không ?

Ấy như thế mà có thật đó ạ.

Cách đây hơn 20 năm. Nhà anh có sang nhượng đất cho gia đình chúng tôi. Lúc đó cha mẹ tôi người dân quê mà, chân chất thật thà có biết giấy tờ rạch ròi như thời buổi bây giờ đâu.

Nhà anh với nhà tôi thì cũng có quan hệ bà con. Nhà anh ở hiện giờ cũng cách nhà tôi chừng hơn 10 cây số. 

Anh sang đất cho gia đình chúng tôi thì thời buổi đó thanh toán với nhau bằng vàng. Chúng tôi thanh toán cho nhà anh hai lần. Một lần là đưa vàng cho vợ anh. Phần còn lại lần 2 thì đưa cho mẹ anh. 

Lúc nhà tôi đưa vàng thì cũng có một số nhân chứng. Cái thời mà tình làng Nghĩa xóm chứ có phải nhưng bây giờ đụng một cái là giấy tờ ghi rõ ràng. Chỉ nghĩ dù sao cũng là bà con. Mình đưa vàng cho gia đình họ và cũng có mặt những nhân chứng, như vậy là xong rồi không còn trách nhiệm gì nữa.

Và sau hơn 20 năm. 

Những nhân chứng ngày xưa lần lượt nằm xuống, có người thì đang đi cắt cỏ bị trúng gió và nằm tại đó. Có người thì đang ngủ sáng ra mất đi vì đột quỵ. 

Khi nhận nhân chứng đã không còn nữa. 

Mảnh đất vườn ngày xưa giờ cũng đã được phóng lộ thông xe. Giá vàng hiện tại cũng đã lên rất cao. 

Anh cất bước sang nhà tôi và bảo rằng, lần thứ hai nhà tôi đưa vàng cho mẹ anh, bà ấy nói không nhận được xu nào cả. 

Trong khi ngày đó giấy tờ đất anh đã đưa cho gia đình chúng tôi, thỏa thuận sang nhượng hai bên cũng đã ký và ủy ban nhân dân xã cũng có đóng dấu. Và chúng tôi đã canh tác trên mảnh đất đó hơn 20 năm cho đến bây giờ. 

Nói ra thì cũng tại cha tôi. Ông chỉ nghĩ rằng đưa vàng nhận giấy tờ đất và sau đó canh tác trên đó là xong. Không nghĩ gì về việc sang nhượng đứng tên sổ hồng sổ đỏ như bây giờ. Và cũng đâu ngờ rằng bà con chòm xóm sẽ có ngày đối với mình như vậy. 

Nói thật khi nghe cha tôi kể, tôi cũng cảm thấy tá hỏa. Ai đời nếu như anh cho rằng gia đình tôi chưa trả tiền cho anh, sao lúc đó anh không sang nhà để nói cho rõ ràng. Nhà tôi với nhà anh cách nhau có hơn mười mấy cây số chứ đâu có phải là vào Nam Ra Bắc hay ra nước ngoài đâu. Thời điểm cách nhau bây giờ cũng hơn 20 năm chứ đâu có phải 1,2 năm hay vài tháng.

Lúc qua nhà tôi anh kể, thời điểm đó anh đang thiếu nợ người ta cho nên cần phải bán đất gấp để trả nợ. Nghe có vẻ cũng rất là cấp thiết. Nhưng tôi lại thắc mắc một điều rằng, nếu như thật sự cấp thiết như vậy, lúc nhà của tôi thanh toán tiền, nếu như không đủ vậy sao anh không qua đòi tiếp. Anh để dành cho tới tận bây giờ, nhân chứng thì điều nằm xuống, anh qua anh bảo rằng mẹ anh nói bà ấy không nhận được xu nào cả. Hơn một cây vàng chứ có phải vài trăm ngàn thời đó đâu. 

Giờ đây anh qua anh bảo như vậy, chúng tôi cũng không biết phải nói sao. Giấy tờ đất thì anh đã đưa cho chúng tôi, giấy sang nhượng thì hai bên đã ký, gia đình tôi cũng đã canh tác ở đó hơn 20 năm rồi. Nói mình nhận không đủ tiền mà phải hơn 20 năm mới quay lại để đòi. Nghe nói anh còn mới gửi đơn kiện. Tôi cũng không biết là anh căn cứ vào đâu để kiện. 

Haizzz 

Mong mọi người sau khi xem được câu chuyện của gia đình tôi cũng rút ra cho mình một bài học nhé. Cái thời buổi mà tiền bạc đi đầu, thì tình nghĩa nó cũng không có ý nghĩa gì đâu. Mọi thứ mà có liên quan đến tiền bạc thì nên giấy tờ rạch ròi để khỏi có những rắc rối và xích mích sau này.

Tôi cũng hi vọng là anh sẽ đọc được bài viết này của tôi. 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét